Mỹ là quốc gia chiến thắng trong cuộc đua đến với mặt trăng, còn Nga lại là kẻ dẫn đầu trong cuộc đua tiến vào lòng đất.
Sau đó, đến lượt Mỹ, Đức, Nhật Bản, cùng nhiều quốc gia khác cũng tham gia vào cuộc đua này. Thế nhưng, “kỷ lục” của nước Nga đến tận bây giờ vẫn chưa ai có thể phá được. Còn về nước Nga, tuy họ là kẻ dẫn đầu trong cuộc đua tiến vào lòng đất, nhưng nhiêu đó vẫn là chưa đủ để xuyên qua lớp vó Trái Đất và chạm tới lớp phủ (hay còn được gọi là quyển manti).
Cuộc đua vào lòng đất khởi đầu vào thập niên 60 của thể kỷ trước, khi các nhà khoa học Mỹ đề xuất “dự án Mohole”, đặt theo tên nhà khoa học Andrija Mohorovicic, người tìm ra ranh giới giữa lớp vỏ và lớp phủ của Trái Đất (nay còn được biết đến là điểm gián đoạn Mohorovicic).
Giống như cuộc đua bay lên mặt trăng, cuộc đua vào lòng đất cũng diễn ra chủ yếu giữa hai cường quốc lúc bấy giờ là Mỹ và Liên Xô, với mục tiêu là xuyên qua lớp vỏ Trái đất và chạm tới quyển manti. Thậm chí tới thời điểm hiện tại, đây vẫn là mục tiêu lớn nhất của giới địa chất học – bởi tuy quyển manti chiếm tới 70% thể tích Trái Đất, giới khoa học vẫn chưa biết gì nhiều về lớp vật chất này.
Cấu tạo cơ bản của Trái Đất bao gồm lớp vỏ, quyển manti trên, quyển manti dưới, lõi ngoài và lõi trong
Dự án Mohole của được thực hiện tại một con tàu trên đại dương, bởi lớp vỏ Trái đất ở đây sẽ mỏng hơn rất nhiều so với trên đất liền. Địa điểm được Mỹ lựa chọn là ở gần đảo Guadalupe phía Tây Mexico.
Quá trình khoan chấm dứt vào năm 1992, khi mà nhiệt độ trong lòng đất đạt tới 180 độ C. Theo lời nhà địa chất học Benjamin Andrews, ở nhiệt độ này, lượng chất lỏng dưới lòng đất cũng tăng lên và sẽ ngay lập tức chảy lấp những gì mũi khoan khoan tới.
“Nếu phải so sánh, nó giống như bạn tìm cách giữ một chiếc hố ở giữa một bát soup nóng vậy”
Chiếc hố này nay đã được bít kín bởi một chiếc nắp kim loại, và đến tận bây giờ nó vẫn là hố sâu nhân tạo sâu nhất thế giới. Người dân địa phương còn gọi đây là “cổng tới địa ngục”, kêu rằng hàng ngày họ vẫn nghe thấy tiếng thét gào của những linh hồn bị tra tấn dưới địa ngục vọng ra từ đây.
Năm 1990, tới lượt Đức cũng tham gia vào cuộc đua này. Địa điểm được lựa chọn là Bavaria, và các nhà địa chất của quốc gia này đã đào tới mốc 9,1km, trước khi mũi khoan của họ không chịu nổi nhiệt độ lên tới 265 độ C.
Năm 2002, Nhật Bản là quốc gia tiếp theo tham gia hành trình vào lòng đất với dự án Chikyu Hakken (Thám hiểm Địa cầu). Dự án này được thực hiện bởi con thuyền Chikyu (Địa cầu), với sự đồng tài trợ của châu Âu, Trung Quốc, Hàn Quốc, Ấn Độ, Úc, và New Zealand. Một trong những mục tiêu trọng điểm của dự án này là tìm hiểu nguyên nhân xảy ra động đất.
Thế nhưng tới năm ngoái, Nhật Bản cũng đã “dừng cuộc chơi” sau khi đào tới độ sâu 3,2km, sau hơn 6 tháng không tiến sâu thêm được chút nào. Một thành viên của dự án này cho biết, quãng thời gian này giống như một cơn ác mộng kéo dài liên tục hơn 6 tháng trời.
Năm 2015, các nhà khoa học hy vọng sẽ đột phá được tới quyển Manti thông qua việc đào ở đáy biển Ấn Độ Dương bằng tàu JOIDES. Do lớp vỏ Trái Đất ở khu vực này mỏng hơn, nên chỉ cần đào được khoảng 1,2km là đã có thể chạm đến quyển Manti. Tuy nhiên, vỏ Trái đất càng mỏng thì đáy biển càng sâu, và việc đào lại càng khó – và kết quả là dự án này cũng thất bại.
Năm 2018, tại Cornwall, Anh Quốc, công ty Geothermal Engineering Limited tiến hành đào hai hố sâu xuống dưới lòng đất, với ý đồ sẽ sử dụng nhiệt lượng của đá nóng dưới lòng đất để sản xuất điện. Sau hơn một năm tiến hành, họ đã đào tới độ sâu khoảng 4,8km.
Tuy nhiên, kỷ lục về hố băng sâu nhất lại một lần nữa thuộc về người Nga, khi mà họ đào được hố sâu 2,4km tại phía Đông châu Nam Cực vào năm 2012.
Bên cạnh phục vụ công tác nghiên cứu khoa học, nhiều chiếc hố sâu khác trên khắp thế giới được đào với mục đích khai thác dầu mỏ cũng như khoáng sản.
Dàn khoan dầu Deepwater Horizon đã từng là dàn khoan dầu sâu nhất thế giới, cho đến khi thảm họa dầu khi kinh hoàng nhất lịch sử loài người xảy ra vào năm 2010.
Năm 2011, Nga lại một lần nữa giành lấy kỷ lục về hố khoan dài nhất thế giới, với độ dài 12,8km.
Còn kỷ lục về hố đào lớn nhất thế giới lại thuộc về mỏ kim cương Kimberley, với chu vi khoảng 1,2km.
Đứng thứ nhì về diện tích là mỏ kim cương Mirny tại phía Đông Siberia, sâu hơn 500 mét và có đường kính khoảng 1,24 km. Đây cũng là nơi cung cấp một lượng lớn kim cương cho Liên Xô cũ.
Trong khi đó, mỏ Chuquicamata tại Chile lại nắm kỷ lục về hố sâu mà con người đào nhiều đất ra khỏi đó nhất – với thể tích đất được đào đi là gần 8,5 km khối.
Còn danh hiệu khu khai thác lớn nhất thế giới thuộc về khu mỏ ở hẻm núi Bingham, tại Utah. Nơi đây có diện tích trải dài gần 5km và độ sâu khoảng 1,2km.